๑۩۞۩๑DongLun's Family๑۩۞۩๑
♥️Khách viếng thăm hãy Đăng Ký để tham gia DLF.
♥️Nếu Khách viếng thăm đã là Thành Viên, hãy Đăng Nhập để có thể gửi bài viết.
๑۩۞۩๑DongLun's Family๑۩۞۩๑
♥️Khách viếng thăm hãy Đăng Ký để tham gia DLF.
♥️Nếu Khách viếng thăm đã là Thành Viên, hãy Đăng Nhập để có thể gửi bài viết.
๑۩۞۩๑DongLun's Family๑۩۞۩๑
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

๑۩۞۩๑DongLun's Family๑۩۞۩๑

DLF đã close, mong các bạn thông cảm ^^
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
●±‡±● BÀI GỞI SAU CÙNG ●±‡±●
Bài gửiNgười gửiThời gian
FIFA game baseball goal layout Thu Apr 03, 2014 3:31 pm
C clamp is the common Clamps tools Thu Apr 03, 2014 3:22 pm
Clamps are used in many applications Thu Apr 03, 2014 3:19 pm
Some tips for playing the overall game Thu Apr 03, 2014 3:07 pm
How to improve golf game skill- www.wholesalegolf18.com Thu Apr 03, 2014 3:00 pm
Get golf club insurance- www.bestpricegolfproshop.com Thu Apr 03, 2014 2:50 pm
The fabrics of the jerseys- www.cheapjames.com Thu Apr 03, 2014 2:41 pm
Rules box News ( có tính bắt buộc) Fri Feb 07, 2014 3:26 pm
Electrical restore tools utilized by an electrical contractor Fri Feb 07, 2014 3:14 pm
Associated With Plus Louis Vuitton Stylish Bags Wed Dec 11, 2013 4:29 pm

[DongLun] Cám ơn, xin lỗi, em yêu anh! Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

BlueHope

BlueHope
Trial Moderators
Trial Moderators
Nữ Virgo Rooster
»Age : 30| Registration date : 01/01/2009| Tổng số bài gửi : 4| Đến từ : | Job/hobbies : | Humor : |


Bài gửiTiêu đề: [DongLun] Cám ơn, xin lỗi, em yêu anh! [DongLun] Cám ơn, xin lỗi, em yêu anh! EmptyThu Feb 26, 2009 7:29 pm
Tên fic : Cám ơn, xin lỗi, em yêu anh!

Tác giả : it’s me – BlueHope

Rating : M (nghiêm cấm trẻ vị thành niên và những ai dị ứng SA)

Thể loại: đương nhiên là SA

Casting : Dong-Lun



The Story has begin...



[size=12] _ DongDong àh, cậu sẽ hứa với tớ chứ? Hứa rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh tớ?[/size]

_Ừ! Tớ hứa với cậu!

Lời nói của hai cậu bé vang vọng khắp cánh đồng màu xanh dịu dàng. Yalun đưa ngón tay út lên cẩn thận móc nó vào tay của cậu bé đứng đối diện. Yalun cười, DongDong cũng cười. Lần đầu tiên, yalun cảm nhận được sự hạnh phúc, thứ mà trước giờ đối với một cô nhi như cậu vốn là một thứ gì đó mà cậu không thể với tới…

Nhưng cũng chính tại cánh đồng đó, Yalun lại phải chia tay với những hạnh phúc mong manh mà cậu đang nắm giữ… Yalun phải ra đi! Nhác thấy bóng DongDong, Yalun đã vội núp đi. Cậu sợ phải đối mặt với DongDong, sợ DongDong sẽ buồn, và trên tất cả, cậu không muốn thừa nhận rằng, mình sắp mất DongDong…có lẽ là vĩnh viễn không thể gặp lại nhau.

Nhưng DongDong đã thấy cậu, tiến lại gần, DongDong dùng ánh mắt nghịch ngợm nhìn Yalun…

_Chơi trốn tìm hả Yalun?

_Ừh, chơi trốn tìm…

Yalun cố kìm nén mọi cảm xúc, nhưng điều đó là quá khó đối với một cậu bé 11 tuổi như cậu. Mọi thứ vỡ òa, mắt Yalun nhòe đi, nước mắt trào ra và không dừng lại được. DongDong hốt hỏang, chạy ngay đến bên cạnh Yalun, ôm lây gương mặt nhỏ bé ấy, giọng lo lắng


_ Chuyện gì vậy Yalun? Đừng nói họ lại….

_Không, không có gì đâu…

_Thôi, nín đi, coi tớ có gì cho cậu nè….

DongDong rút trong túi ra 2 chiếc vòng với 2 màu đối lập nhau, nhìn mới toanh và rõ…xấu! Đeo một cái vào tay Yalun, và một hai đòi Yalun phải đeo lại cho mình, nhưng chúng có vẻ hơi to so với bàn tay 2 đứa con nít như DongDong và Yalun. Nhìn gương mặt ngố tàu của DongDong, Yalun phì cười, tay quơ quơ chiếc vòng

_Sao mà to thế?

_Đẹp hông? Tớ làm đó, để sau này lớn cũng đeo vừa…!

Nước mắt Yalun lại mém ào ra lần nữa, đột nhiên Yalun nắm thật chặt tay DongDong

_Hứa với tớ nha, cậu phải luôn vui vẻ và hạnh phúc! Phải thực hiện được hòai bão của mình, cậu phải trở thành một bộ đầu nha…

_Đương nhiên, cậu luôn ở đây mà, đúng hông?

_Hứa với tớ, cho dù hôm nay cậu không tìm được tớ, nhưng cậu vẫn sẽ luôn tìm kiếm tớ, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa….

_Ngốc, có lần nào cậu trốn được tớ đâu?

_....và điều cuối cùng, DongDong àh! Hứa với tớ, cho dù sau này không có tớ, cậu vẫn phải đi tiếp trên con đường mà cậu đã chọn! Có thể tớ không thể song hành cùng cậu, nhưng biết đâu tớ sẽ núp đâu đó trên con đường đó, chờ cậu….

DongDong ngơ ngác nhìn Yalun, không hiểu vì sao Yalun lại nói năng lạ lùng đến vậy! Nhưng chưa kịp phản ứng thì Yalun đã hôn lên má cậu một nụ hôn đầy nước mắt rồi chạy đi

_Trò chơi trốn tìm bắt đầu – Yalun nghẹn ngào – tạm biệt DongDong

Sững như tượng, nhưng sau đó, mọi việc dường như trở nên quá rõ ràng với DongDong. Cậu hốt hoảng chạy theo, miệng không ngừng gọi tên Yalun… DongDong chạy khắp cánh đồng, gào tên Yalun trong tuyệt vọng…Nhưng rồi cậu cũng gục ngã! Cậu ngồi xuống nền đất lạnh giá, chợt nhận ra, mùa đông đã bắt đầu. Nước mắt bắt đầu rơi

_Yalun, Cậu đâu rồi? Yalun? Cậu là đồ dối trá… YALUN!!!

Trong rừng cây lạnh buốt, Yalun vẫn đứng đó, nước mắt tuôn như mưa. Làm sao Yalun có thể nói lời tạm biệt vĩnh viễn với DongDong đây? Nắm chặt chiếc vòng DongDong tặng trong tay… Yalun nói với bóng hình nhỏ nhắn đang gục ngã giữa cánh đồng

_Xin lỗi, DongDong. Tớ Xin lỗi….

Nén chặt nỗi đau xuống, những giọt nước mắt giờ đã trở nên thật lạnh lùng. Yalun quay lưng lại, cậu bắt đầu chạy… chạy ngay ra khỏi nơi đó…. Nơi chứa đựng những năm tháng vui nhất của cuộc đời cậu… và ra đi…

DongDong ngồi đó như đóng băng, những giọt nước mắt rơi xuống nền đất lạnh giá và đông cứng lại… vừa đau đớn vì sự ra đi của Yalun vừa hận Yalun vì đã nói dối… DongDong như một kẻ mất hồn lang thang giữa tiết trời lạnh giá… Mọi thứ thật đơn độc, thật lạnh lẽo… mùa đông như lạnh hơn cả ngàn lần khi thiếu bóng dáng bé nhỏ quen thuộc ấy – Yalun

_Yalun, tớ nhất định sẽ tìm ra cậu! Tớ nhất định phải đấm vỡ mũi cậu…!!!

Lặng lẽ đứng dậy, khung cảnh xung quanh lạnh lẽo có là gì? Chẳng là gì cả, vì Yalun đã ra đi, tất cả đã sụp đổ… mọi thứ nhạt nhòa trong mắt DongDong

14 năm sau…

Cậu bé Dongdong ngày nào giờ đã trở thành một bộ đầu giống những gì cậu mong ước lúc bé. Nhưng cũng chả ai gọi cậu là Dongdong nữa, cậu được biết đến với cái tên Uông bộ đầu. Cái vòng năm xứa vẫn ở trên tay cậu, tuy đã bị thời gian tàn phá ít nhiều nhưng đó lại chính là vật mà DongDong quí trọng nhất, quí trọng hơn bất cứ thứ gì khác… Biết sao được, cậu chỉ có cảm giác với mỗi mình Yalun mà thôi, một cảm giác rất đặc biệt mà không sao lí giải nổi…

Cậu vẫn không ngừng lùng sục khắp đất nước, cậu mong mỏi chờ đến ngày được gặp lại Yalun và… đấm vào mặt cậu ấy cho bõ tức… Nhưng, mỗi khi cậu tìm được một manh mối về tim tức của Yalun thì số phận lại trêu đùa cậu… Những manh mối có liên quan đến tung tích của Yalun cứ mất dần. Những người từng gặp hoặc quen biết Yalun trong khỏang thời gian 14 năm ròng, không chết vì già yếu thì cũng đột nhiên mất tích, trở thành tội phạm giết người hoặc bị người ta giết… thật trớ trêu!

Sau đó, số phận lại một lần nữa bỡn cợt với DongDong, cậu gặp được một sát thủ máu lạnh, giao chiến với hắn bất phân thắng bại, nhưng… khi mặt nạ của tên sát thủ rơi xuống…

Dưới ánh trăng, gương mặt của kẻ thủ ác dần hiện ra. Gương mặt lạnh lùng không tình cảm, ánh mắt sắc lẻm nhưng trống rỗng, hắn không cười, trong như hắn chả có linh hồn… DongDong sững sờ!

- Yalun, là cậu phải không?

Tên sát thủ đứng yên, không nói gì. Nhưng DongDong vẫn có thể nhận ra hắn. Ánh mắt buồn bã, sắc lạnh đó, chính là ánh mắt mà DongDong thấy đầu tiên trên gương mặt Yalun…

DongDong muốn tiến lại gần, tên sát thủ vội quay đi, DongDong tưởng như cậu thấy được một giọt nước từ đâu đó trên gương mặt đó rơi xuống. DongDong đuổi theo, nhưng vô ích, màn đêm cay nghiệt đã nuốt chửng cả thân thể của người mà DongDong cho là Yalun

Về đến phủ bộ đầu, DongDong cứ ngây người ra mãi. Cậu không thể ngờ là mình đã tìm được Yalun, nhưng cũng không ngờ rằng Yalun chính là kẻ giết người máu lạnh nhất từ trước đến nay!

Rồi đến lần chạm trán thừ hai, lúc DongDong đang làm nhiệm vụ truy bắt một bọn cướp, bị chúng phục kích. Máu ứa ra. Phát hiện trong mũi tên có độc, DongDong lịm dần đi trước gương mặt hả hê của bọn cướp.

Đinh ninh là mình sắp chết, DongDong cầu nguyện, tha thiết mong muốn được gặp lại Yalun, dù chì là một lần cuối cùng thôi cũng mãn nguyện…

Thần linh như chứng giám lời cầu nguyện đó…

Trong lúc dần dần mất đi ý thức, DongDong, đã thấy một hình dáng quen thuộc lao đến. Giọng nói của người đó, dường như vang vọng từ một nơi nào đó, xa xôi, ngọt ngào… không phải xuất phát từ nơi này mà như đang vang vọng từ trong những hồi ức thửơ bé của DongDong vậy…

- Để anh ta lại… hoặc là các người sẽ chết!

- Hắn là gì của ngươi… Ngươi là ai…

DongDong không thể nghe tiếp được nữa, cậu hòan tòan mất đi mọi cảm giác, dần dần chìm vào một giấc ngủ ngọt ngào, ngọt ngào vì cậu cảm nhận được sự tồn tại của Yalun

DongDong giật mình bừng tỉnh, nhưng người cậu nhìn thấy đầu tiên lại chính là tiểu muội Nho Nho của cậu. Cô bé nói


- ĐẠi Đông, huynh tỉnh rồi! Muội và mọi người lo gần chết!

- Ai đã đưa ta về đây?

- Ai mờ biết! Mọi người nói là tìm thấy huynh trước cửa nhà Từ đại phu ó!

DongDong gật đầu, tỏ vẻ cho em gái cậu thấy là cậu đang cần nghỉ ngơi và thật hên là em cậu hiểu. Cô bé ra ngòai, đóng cánh cửa lại sau lưng thật nhẹ nhàng, để lại cho DongDong một dấu chấm hỏi thật to…

Rõ ràng cậu có thể cảm nhận cái hơi ấm xa xưa đó. Cái cảm giác có Yalun bên cạnh. Nhưng đâu đó cậu cũng tìm thấy một cảm giác khá lạ lùng. Trước giờ, cậu luôn là người bảo vệ Yalun, là một chỗ dựa cho Yalun, cái cảm giác được bảo vệ mới kì cục làm sao. Sự ấm áp be bé trong một sát thủ giá băng vẫn còn vương đâu đó trên áo DongDong

(To be Cont....)
[/size][/size]
[DongLun] Cám ơn, xin lỗi, em yêu anh! Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
๑۩۞۩๑DongLun's Family๑۩۞۩๑ :: 

(¯`º°•¤ FanFic ¤•°º´¯)

 :: 

ღ♥ღDongLun 's Ficღ♥ღ

-
Powered by phpBB® Version 2.0
Styles maked by Ducky. Developed by Ducky.
Copyright ©2000 - 2008, Forumotion.
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất