|
mimi_mewmew Moderators
|
»Age : |
Registration date : 15/01/2009|
Tổng số bài gửi : 117|
Đến từ : nha` pp mm|
Job/hobbies : |
Humor : pe' kưng kua. DL|
|
|
|
Tiêu đề: [DL - on going] Người thú Wed Apr 21, 2010 4:12 pm |
| |
| | |
|
Title: người thú Au: Mimi Rating: K+ Pairing: DL, YJ.....( chưa tính hit) on going
CHAP 1
Bóng tối bao trùm lấy cậu, nuốt chửng đứa con của muôn loài. Gió rít từng cơn, giá lạnh ăn sâu vào da thịt, rét buốt tê tái như hàng vạn mũi kim xuyên thấu. Đôi chân rã rời, rướm máu, nhưng không thể dừng lại. Phải chạy!!! Chạy nhanh hơn nữa. Nhiều lần gục ngã, mau chóng đứng lên tiếp tục dù sức lực gần như cạn kiệt. Giờ đây hy vọng chính là sức mạnh, là ánh sáng đưa đường cho cậu thoát khỏi bàn tay ma quái, tàn bạo ấy, thoát khỏi bàn tay của tội lỗi xấu xa và cũng chính là người anh cùng chung đấng sinh thành.
Đau nhói! Đã quá giới hạn! Không thể như vậy! Cố lên, tiếp tục đi chứ, nhanh lên nào! Ý chí lên tiếng mạnh mẽ, nhưng cơ thể đã chẳng còn khả năng tuân theo. Từng bộ phận tưởng chừng sắp rời cả ra. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng hắn đang tới, không quá nhanh cũng chẳng quá chậm. Trò mèo vờn chuột ư? Có lẽ…. Cậu quá mệt mỏi để suy đoán. Lý trí bắt đầu buông xuôi, dần rời xa cậu. Giờ đây, đã đến lúc bản năng thức tỉnh và kiểm soát tất cả. Không còn nhận thức, không còn suy nghĩ, không còn lo lắng sợ sệt, yếu đuối và hoảng loạn. Nhưng có điều cậu không hề biết rằng, khoảnh khắc bản năng xuất hiện, cũng chính là lúc câu đã hoàn toàn nằm trong vòng tay của hắn. Thiếu đi suy nghĩ chín chắn rõ ràng và cẩn trọng của một con người, chỉ biết làm mọi cách để cơ thể sống sót. Thế có khác nào tự biến mình trở nên ngu muội, hoang dại. Có thể nói hắn đã thành công, chỉ chờ con mồi tự đến dâng mình. Quả không hồ danh đứa con muôn loài mang trái tim đen tối lạnh giá, bất chấp mọi cách để đạt được mục đích. Xem kìa, lồng lộn trong bóng đêm, như dã thú mất phương hướng, tấn công bất cứ gì có lưu lại mùi của hắn. Tiếp tục đi em trai yêu quý, cứ tiếp tục để rồi rơi vào tay anh. Anh chờ đợi giây phút bóp nát cái thân thể hoàn hảo thuần khiết ấy từ rất, rất lâu. Chỉ một chút nữa thôi,gần, gần chút nữa, em sẽ mãi mãi thộc về anh, cả cơ thể lẫn linh hồn.
Tới đây, trò chơi đã đi đến hồi kết, tạm biệt! À không, vĩnh biệt! Em trai yêu quý của anh…
……….
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Leng keng! Leng keng….
…………..
- Quyển sách ấy có vẻ rất hay nhĩ!
- Ơ, xin lỗi, quý khách cần tìm gì ạ? – lúng túng, vội đặt quyển sách xuống, cậu lóng ngóng như đứa trẻ lần đầu được giao nhiệm vụ trông coi tiệm.
- “………………………….”
- Quý khách cần tìm gì ạ?
- Àh, một vài quyển sách cũ ấy mà. Cậu dẫn chúng tôi đi xem được chứ?
- Sách cũ? Cái ấy thì tôi không chắc, khu vực đó là Jae hyung lo. Phiền các anh chờ lâu chút vậy. Có thể cho tôi biết tên sách chứ?
- Cậu có thể chỉ chỗ, chúng tôi tự tìm được
- Tôi không thể, khách hàng là thượng đế, mấy hyung biết, nghĩ là tôi lười thì chết chắc.
- Oh, dù sao thì chúng tôi cũng muốn xem qua toàn bộ chỗ cậu có, để kiếm thêm được cuốn nào không ấy thôi.
- Nhưng mà….
- Nào, dẫn đường chứ!
Không để cậu từ chối, hai trong số ba người đã kéo cậu ra khỏi quầy thanh toán. Bất đắc dĩ mới để họ làm thế. Hôm nay thật sự bất cẩn quá, mải mê với quyển sách. Bình thường nếu để Jae hyung biết được, không dám chắc hậu quả sẽ ra sao nữa. Nhẹ thì rót đầy tai sơ sơ vài tiếng mắng, còn nặng thì, hay ya, chắc cả tháng dính vào với cái tiệm này luôn quá. Nhưng không hiểu sao quyển sách này lại có sức hút mạnh với mình thế nhỉ, nhiều lần lắm rồi đó. Điều kì lạ hơn là ở những vị khách kia. Lúc trước, khi chăm chú vào cuốn sách nào đó, dù ai làm gì, nói gì thì cậu cũng chẳng chịu dứt ra (đó cũng chính là lí do phải nhìn đời qua hai mảnh ve chai đây này), nhưng khi nãy, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng thôi, gần như có một lực gì đó đẩy cậu ra khỏi thế giới ảo ấy. Cảm giác với họ rất kì lạ, vừa thân thuộc, nhưng lại mang một cái gì đó khiến cậu muốn tránh thật xa.
Không thể phủ nhận rằng cả ba người bọn họ đều rất đẹp, tuy vậy trông cả ba vẫn còn rất trẻ, lớn hơn cậu vài tuổi là cùng, nhưng họ lại sở hữu một vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ. Không thanh tao, nhẹ nhàng như Jae hay Ee Tuek hyung, lại càng chẳng dễ thương như mấy đứa tụi Jun Su. Họ mang đậm chất khỏe khoắn, mạnh mẽ của phái mạnh, không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn, nhưng gần bên lại có cảm giác như được bảo vệ, chở che. Con nít như cậu thì khỏi phải nói, còn Jae và Ee Tuek huyng thì, chắc hẳn ghen tị lắm. Dù có năng tập thể hình đi chăng nữa thì cái vòng hai siêu nhỏ cùng làn da mịn hơn em bé của Jae thì còn lâu mới sánh được với ba người kia. Rút cuộc ở cái nhà này, chỉ có Han Kyung hyung là còn ra vẻ nam tính xíu thôi. Mà cũng không hẳn, hyung ấy hiền như đất, chỉ giỏi làm đối tượng cho lũ nhóc quậy phá ở nhà và cả trên trường. Ai đời làm hyung làm thầy chúng nó mà suốt ngày bị dắt mũi, mãi không rút kinh nghiệm.
- Này, chúng ta tới chưa? Tôi không nghĩ là cửa hiệu này lại lớn đến thế. Mà có thật là tất cả chỉ do cậu cùng cái người tên Jae gì ấy coi sóc không vậy? – Người tóc nâu, mà theo cậu cái quả đầu ấy chằng khác gì một con nhím chính hiệu, hỏi với vẻ nghi ngờ. Nhìn cái vẻ ngơ ngơ nãy giờ của cậu, không hỏi mới lạ
- Oh, xin lỗi quý khách. Uhm, thật ra thì chúng tôi có nhiều anh em, mỗi người coi sóc một khu vực sách báo nhất định, chứ một mình tôi thì làm sao kham hết. Chỗ này cứ như cái thư viện Quốc gia ấy. Mà có lẽ nếu là Jae hyung thì có thể lo hết, chỉ hơi cực chút thôi. Àh, chúng ta đến rồi. năm dãy bên này cùng hai kệ cao trên kia. Nếu muốn lấy trên cao cứ kêu tôi.
- Không cần đâu, cứ để chúng tôi tự lo. Tụi này dùng cái thang đó được chứ?
- Như thế sao được, tôi…
- Cậu chẳng cần lo, cái thang hay mấy quyển sách sẽ không sứt mẽ gì đâu, cậu có thể ra ngoài kia tiếp tục việc của mình.
- Ý tôi không phải vậy, nhưng mà…
- Đi đi nào, sẽ tốt thôi.
Người còn lại đẩy cậu ra cùng lời nói rất nhẹ nhàng lôi cuốn. Nếu chú ý một chút, có lẽ cậu sẽ thấy được nụ cười bí hiểm trên môi bọn họ. Nhưng cậu chỉ đang sợ cho bản thân mình mà thôi. Jae hyung thì đang ở trường nên khỏi lo, chỉ sợ hyung trưởng. Nếu Ee Tuek hyung về bắt gặp thì thôi rồi, câu tiêu chắc. Mà bọn họ lại khăng khăng không chịu để cậu giúp. Kệ đi, dù gì ý muốn của họ cũng trên hết, khách hàng là thượng đế, câu cửa miệng của giới kinh doanh mà ngày nào chả nghe Jae nhắc đi nhắc lại cả chục lần. Có gì thì lôi câu này ra, thế nào cũng O.K hết.
Xém quên béng ở ngoài vẫn còn một nười nữa, chính anh chàng này đã kéo câu ra khỏi quyển sách, vậy suy ra, giọng của anh ta là thứ cậu cần để giúp cậu trong những lần tương tự sắp tới. Chất giọng ấy ấm áp lạ lùng, không trong cao, cũng chẳng quá trầm, rất êm tai, khiến cậu ấn tượng sâu về nó. Nhưng chẳng lẽ đề nghị anh ta làm “đồng hồ báo tỉnh” cho mình à, điên thật.
- Cậu không thấy đau khi tự gõ đầu mình như thế à? – Người ấy mỉm cười nhìn cậu.
- Ơ không, tôi……… Quý khách dùng nước gì không ạ? Chỗ chúng tôi có phục vụ ăn uống nữa, ngon nhất là cơm chiên trứng đấy.– Nở một nụ cười làm ăn đúng nghĩa, cậu quả tự phục tài đánh trống lảng của mình.
- Nghe nói ở đây tuy không phải chuyên nghiệp nhưng đồ ăn rất ngon, đúng chứ?
- Quá khen, cái này do mấy hyung tôi phụ trách. Bình thường là vậy, nhưng hôm nay mọi người đều lên trường lo lễ hội, mình tôi làm. Chỉ tại lúc luyện tập nhảy hăng quá, trật khớp. Đã bảo là không sao hết nhưng Ee Tuek hyung cứ bắt ở nhà, tụi em còn hùa vô theo, thế nên tôi mới bị đẩy việc canh cửa hiệu. Chúng nó là chúa trốn việc, có tôi nên tha hồ đi chơi, chả lo việc đến phiên trông giữ.
- Có vẻ cậu không hài lòng lắm nhỉ.
- Không không, xin lỗi đã bắt quý khách nghe tôi nói nhảm, ngài dùng gì ạ?
- Trà Ô Long và thêm ba suất cơm chiên trứng, cho các bạn tôi nữa. – Mỉm cười hòa nhã.
Ở người này có một cái gì đó không thể giải thích nổi thu hút cậu. Gần bên anh ta, cứ như cậu không còn là chính mình nữa. Mọi suy nghĩ đều được bộc lộ một cách tự nhiên nhất. Mà có phải cậu là người lắm chuyện đâu cơ chứ. Cảm giác này tựa như con thiêu thân bị mê hoặc bởi ngọn lửa quyến rũ, bất chấp mọi thứ lao mình đến dù biết rằng rất có thể sẽ bị chính thứ ánh sáng mê mị ấy thiêu đốt. Nguy hiểm nhưng đầy lôi cuốn!
Bây giờ mới thực sự là cực hình với cậu. Thú thật ngoài pha cà phê hơi bị đỉnh, làm yoghurt cho lũ nhóc thì mọi chuyện bếp núc cậu đều mù tịt. Hay ya, Han hyung ơi là Han hyung, sao hyung biết tay nghề của thằng em này rồi mà còn cố tình làm khó nó thế hử? Hyung còn cay cú vụ em mượn cái chảo để đập gián hay sao mừ bi chừ để em loay hoay với bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh như vầy mà không chịu chuẩn bị để sẵn trước. Muốn báo chù áh hả? Còn Jae hyung nữa, em biết là hyung sạch sẽ ngăn nắp có thừa, nhưng cần quá đáng vậy không? Sợ mọi người phá hỏng hết gia vị, đồ đạc hay sao mà cất kĩ thế, hộp trà Ô Long đâu mất tiêu rồi……..
Yaaaaaaaaaaaaa, mệt quá! Sao trứng gì mau chín thế hả, để người ta bới cơm xong đã chứ. Úi, kì vậy? Nhão nhoét, mình nhớ mình nấu cơm mà, có phải nấu cháo đâu! Hành cắt sao đây, băm nhỏ ra vậy, cuối cùng cũng ăn vô hết, nghĩ nhiều nhức đầu.
Beng……..xoảng ……………
Ahhhh………….
Bịch………chết rồi …….
Xèo………..ui! nóng…
Xoảng…………..
……………
……………..
…………………… >.<”
- Cậu…..có cần tôi giúp gì không?
- Ơ không, không cần đâu. Anh cứ ra ngoài chờ, sắp xong rồi, ai lại để khách vô bếp chứ!
- Nhưng mà, tôi không nghĩ cậu hay cái bếp sẽ an toàn nếu để cậu tiếp tục. Chỗ này nó thảm lắm rồi đó.
- Ngại quá! – Nhìn quanh, tự mình lắc đầu. Kỳ này thể nào cũng bị Jae, Ee Tuek, Han xử đẹp cho coi. Cái bếp giống tình yêu của họ vậy, Mọi hôm sạch sẽ là thế, còn giờ, chảo bị móp, trứng cháy khét, vài quả bị bể nữa, gia vị đổ hết ra sàn bếp. Nói chung là cực kỳ tệ hại. Đau cho cái bếp cũng như bản thân mình, chốc nữa chắc mình cũng không khác nó là mấy đâu. – Tình hình này thì chắc hôm nay anh không thể thưởng thức món ăn chỗ chúng tôi rồi. Nếu mọi hôm thì anh sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy! Tay nghề của hai hyung tôi không thua đầu bếp chuyên nghiệp đâu, chỉ tại, cái khoản bếp núc tôi không có khiếu cho lắm nên…….Nhưng trà thì pha cũng được lắm, mời anh dùng đỡ vậy. Àh, các bạn anh có dùng thức uống gì không, để tôi làm luôn.
- Bọn họ àh, chắc hồng trà là được. Hôm nay không hiểu sao tôi lại rất muốn ăn cơm chiên. Hay là, cậu cho tôi mượn bếp cùng nguyên liệu dùng tạm vậy nhé! Luôn tiện tôi muốn mời cậu một bữa, Nhìn như vầy thì tôi dám cá trưa nay cậu phải ăn ngoài rồi. Bắt đầu thôi, hy vọng còn đủ nguyên liệu cho tất cả chúng ta.
- Như thế thì không tiện đâu, vả lại cái bếp như vầy thì làm sao anh có thể……….
- Cậu cứ lo đủ nguyên liệu! Chuyện còn lại để tôi. Dù không tuyệt vời nhưng chắc chằn hơn cái đống này. Àh, dọn chỗ trứng bể kia luôn nhé. Chúng ta bắt đầu thôi.
Tuyệt, xem anh ta múa chảo kìa, cỡ Han hyung chứ không thua đâu, nhìn cứ như đang xem một vũ điệu vậy. Cộng thêm mùi hương của nó nữa, khác hẳn món cơm chiên mình thường ăn. Mới lạ và hấp dẫn. Không phủ nhận Han làm tuyệt vời nhưng cái mùi hương này, mình thật sự không muốn dứt ra.
Mãi ngắm, bất giác cậu tiến đến bên người ấy một cách không nhận thức.
- Cậu không cần đứng sát tôi thế đâu, mọi chuyện vẫn tốt đẹp mà, phải không?
- Tôi, tôi……. Anh cứ tiếp tục, tôi đi pha trà. – Lúng túng, ngượng chín cả mặt
- Quả lả thú vị! – Nhếch mép, mọi chuyện càng lúc càng hay rồi đây.
Không thể tin được, cậu mới vừa làm cái quái gì thế nhỉ? Bị thu hút bởi một thằng con trai sao. Điên àh! Chắc tại còn ảnh hưởng của tác phẩm của chính mình lúc nãy, hay đọc sách và online nhiều quá ta? Phải giảm bớt thôi, ngượng chết đi được! Sao ở bên những người này mình lại trở thành thằng ngốc thế nhỉ?
Lui cui pha trà, không hề hay biết nãy giờ vẫn có đôi mắt theo dõi cậu một cách tỉ mỉ. Tính tình trẻ con, ra vẻ người lớn. Suy cho cùng cậu vẫn còn non nớt lắm. Đúng là nơi đây quá yên bình để có thể tạo nên một chiến binh mạnh mẽ, cần một nơi phù hợp và phải luyện tập nhiều thì cậu mới có thể xứng đáng làm đối thủ của hắn. Bài học đầu tiên, có lẽ do chính tay hắn dạy bảo cậu vậy. Quá tin tưởng vào người khác, cùng với sức đề kháng yếu ngoài sức tưởng tượng. Nếu vào cuộc, chắc chắn cậu sẽ không thể trụ vững từ vòng đầu tiên chứ đừng nói gặp được hắn. Đành phải bỏ chút công sức thôi. Dù gì thì linh hồn thuần khiết, cơ thể trong trắng của cậu mới chính là thứ quý giá nhất trog cuộc chiến này. Cậu gục ngã ngay từ vòng đầu chẳng khác nào để kẻ khác cướp mất món đồ của hắn. ShiWon ah, đến lúc nhờ vào đồ chơi của ngươi rồi đấy.
Cầm lọ thuốc nhỏ trên tay, trong vắt, thật thanh khiết và giản đơn, nhưng chỉ cần một liều lượng nhỏ thôi, kết quả ngoài sức mong đợi.
- Tôi tên Dong Cheng, còn cậu. – anh ta bắt chuyện, cậu có cảm giác cái ngột ngạt nóng bức trong bếp tự nãy đến giờ dường như trôi đi đâu mất theo giọng nói êm dịu trầm ấm ấy, xóa bỏ đi không khí ngượng ngùng bao trùm. – Tôi nghĩ chúng ta hợp nhau đấy. Một cái tên cho dễ gọi thôi mà. Với lại, cậu có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, anh em nhé!
- Tôi, àh em là Geng Lin, mọi người thích gọi em là Ahbu, chả hiểu tại sao. Rất vui được quen biết anh. Em 21 rồi, năm hai đại học tỉnh. Anh là người nơi khác ạh? Em nghĩ em biết hầu hết mọi người trong cái trấn này, nhưng nhìn các anh lạ quá.
- Tụi anh vừa chuyển đến đây, đi loanh quanh xem đường xá, chào hỏi mọi người.Cái trấn này quá yên bình phải không nào. Nghe ai cũng khen hiệu sách này nên ghé qua cho biết.
- Cái hiệu sách này ạh, là của Shin Dong hyung bạn từ thuở nào ấy của Ee Tuek hyung, em cũng chả biết có tự bao giờ. Chỉ nghe nói trước đây hyung ấy chả cho ai mướn, chỉ khi tụi em tới, hyung ấy cho mượn ở luôn, chỉ cần coi sóc ngăn nắp là được.
- Vậy cái người tên ShinDong ấy là người tốt nhỉ, nguyên căn nhà rộng thế này, cộng với cửa hiệu, cho mướn cũng kiếm về bộn tiền đấy chứ.
- Ai cũng nói như anh hết đó. Nhưng thật ra, hyung ấy là người lười biếng nhất em từng biết. Đến SuSu còn chào thua nữa là. Tham ăn thì y hệt MinMin. Mọi người được ở miễn phí, bù lại phải coi sóc hiệu sách, lo mấy bữa ăn chính với phụ cho hyung ấy, nói chung bù qua sớt lại. Nhiều khi hyung ấy biệt tăm mấy tuần liền, rồi về nhà ngủ lăn quay ra, y như rằng hôm sau sẽ có cuộc thi tranh giành đồ ăn giữa hyung ấy với MinMin và Susu. Vui lắm, chỉ tội Jae, Han, nấu ăn, dọn dẹp mệt nghỉ. Không những thế, Ee Tuek hyung còn cổ vũ trò đó nữa chứ.
- Nhà em hạnh phúc quá! Hãy vui vẻ, tận dụng mọi lúc có thể, đó là điều tốt. Thôi, chúng ta dọn ra nào, có lẽ tụi kia cũng kiếm xong rồi đấy. Mà em xong chưa vậy?
- Àh, xong hết rồi. Anh giỏi thiệt đó, hôm nào chỉ em bí quyết nhá. Cái món cơm chiên của anh với Han hyung khác nhau hoàn toàn.
- Rất sẵn lòng! Con mồi của ta
- Anh nói gì?
- Àh không. Họ xong rồi kia. Để anh gới thiệu mọi người: đây là YunHo, anh thấy em có vẻ thích cái quả đầu nhím của cậu ấy ha, rất ấn tượng đấy. Còn kia là YooChun, hy vọng nhà em không có phái nữ, nếu có thì phải cẩn thận với cậu ta đấy.
- Có cần xỏ xiên anh em thế không hả? Giới thiệu bạn mới được chứ, và đừng có gây cho một ai khác nữa ấn tượng xấu về tụi này, DDong!– YooChun đáp lới một cách khinh khỉnh
- DDong ư? – Ahbu hỏi lại đầy ngạc nhiên – Anh còn có tên DDong nữa sao! Thật không phải nhưng em thấy cái tên đấy khá dễ thương đấy chứ.
- Biệt danh thôi, em không cần để ý. YooChun, YunHo, đây là Geng Lin, một trong những cậu chủ của hiệu sách này, cậu ấy thích được gọi bằng Ahbu hơn. Ahbu này, em không cần phải khách sáo với anh thế đâu.
- ………………………
- Anh tìm được rồi sao DDong? – YunHo hỏi với giọng dè chừng sau khi nhìn cậu một hồi lâu.
- Quá khác với bình thường. Anh cả chúng ta thay đổi khẩu vị rồi sao? – YooChun lắc đầu ra chiều ngao ngán
- Lần này rất chắc chắn! Không thể bỏ qua! Các cậu hiểu ý anh chứ?
- Được rồi được rồi, ăn thôi! Lại cái món này àh, có vẻ anh bị nghiện rồi đấy. Ya, hồng trà, cám ơn cậu nhé, đúng gu của tụi này rồi – Yoo Chun chuyển hướng câu chuyện khi thấy khuôn mặt ngơ ngơ của Ahbu khi nghe mọi người nói.
- Cám ơn! Chúc ngon miệng.
- Ahbu này, đừng có nghệch mặt ra như thế. Cậu có thể thử món cơm đầy tự hào của DDong không vậy? Ở nhà bọn này ăn nhiều lắm rồi. Có vẻ bữa hôm nay anh ấy cố tình muốn làm để mời cậu đấy. – YunHo vứa nói vừa đẩy đĩa cơm về phía cậu.
Không chút nghi ngờ, cậu chầm chậm thưởng thức món ngon trước mắt. Thật ra khi còn ở trong bếp, cậu đã rất muốn nếm thử lắm rồi. Dù không ham ăn nhưng cậu cũng không thể bỏ qua bất kỳ món ngon nào mà không nếm thử. Tính cậu là vậy, không chiếm cho mình phần nhiều nhưng điều gì tốt thì chắc chắn cậu phải có. Vị của nó rất lạ, đều đến từ Trung Hoa nhưng không hiểu sao so với Han hyung làm thì có vẻ cậu cảm thấy quen thuộc với món này hơn, nó gây cho cậu cảm giác muốn nhiều hơn nữa, không chỉ một ít mà là tất cả. Vẫn từ từ thưởng thức, nhưng thật sự không cách nào có thể dừng lại. Mãi đắm chìm trong hương vị tuyệt vời ấy, cậu không chú ý rằng ba kẻ kia, họ đang tạo thành hình tam giác và cậu chính là trung tâm, cùng nhau lẩm nhẩm một bài gì đó, kinh thánh ư, không phải! Không thể giải thích được!
Một thứ ánh sáng bang bạc dịu nhẹ tỏa lên từ cậu. Chiếc thìa đã rơi từ bao giờ. Như đang chìm vào giấc ngủ sâu yên lành, thân hình nhỏ nhắn, thanh mảnh của cậu được nâng lên khỏi nghế, một cách nhẹ nhàng, từ tốn bằng một lực nâng vô hình nào đó. Những người kia vẩn đang tiếp tục công việc. Tất cả tạo ra quang cảnh một buổi làm phép đúng nghĩa.
Leng keng……………leng keng…………
……………
- Em mệt quá mấy hyung ơi, nhảy cả ngày đói chết đi được
- Có thôi không hả con khỉ ngố kia, than vãn suốt trên đường. Tụi em cũng muốn gục theo hyung luôn đây này. Em nhớ nhà tụi mình đâu có gần mỏ than đâu ta.
- Kyu Hyun, gan chú em to quá đấy, lâu rồi chưa ăn đập chưa sợ hả.
- Khỉ ngố hyung, để SuSu tiếp sức xử nó cho
- MinMin, cậu vào phe tớ nhá.…….. - Kyu Hyun vội nhảy sang cầu cứu thằng nhóc cao kều cừa bước vào.
- Đậu, em làm trọng tài cho bọn hyung nhá, giờ phút báo chù đã điểm. Hãy xem Eun Hyuk lão sư ra tay……
Cốp…..cốp………cốp…………
- Ra tay đi chứ con khỉ kia! Mấy đứa quậy trên trường chưa đủ sao còn lôi về nhà phá nữa hả? Đã thế còn dụ dỗ Wookie hiền lành ngoan ngoãn vào mấy trò nhảm nhí.
- Jae hyung àh, đau lắm đấy. Đâu cần mạnh tay vậy đâu! – Con khỉ vừa ôm đầu vừa mếu
- Còn ngồi đó, thay đồ rồi xuống dọn dẹp mau. Để cái cửa hiệu từ sáng giờ cho nhóc Ahbu, hyung chẳng yên tâm chút nào hết áh. Thằng íh ngoài sách, online, học và pha cà phê, nó chẳng làm được trò trống gì hết. Lại còn…
Đang huyên thuyên thì Jaejoong phát hiện có khách trong nhà, ba người với ba quyển sách đã cũ trên tay đang nhìn anh chăm chú. Xong luôn! Mấy thằng em trời đánh, tại tụi bây mà hyung mang tiếng ác, hù khách sợ rồi kìa. Thử hỏi lần sau họ còn dám ghé không hả. Còn cái đống kia là gì vậy nhỉ? Ah…Ahbu!!!! Nó dám nằm ngủ hiên ngang ngay quầy thanh toán và trước-mặt-khách-hàng. Mình nói cấm có sai mà. Giao cho nó hiệu sách chả khác giao trứng cho ác. Kỳ này chết với hyung nhá cưng.
Vội nở nụ cười chói chang lóa mắt dán mác P/S, anh niềm nở
- Xin lỗi đã làm phiền quý khách, mọi người cứ tiếp tục, chuyện nhà thôi ấy mà. – Quay sang đá đá khều khều – Ahbu, dậy mau, dậy! Nhanh lên nào!
- Có vẻ cậu ấy mệt lắm, cứ để ngủ thêm chút nữa đi. Phiền cậu tính dùm chúng tôi mấy quyển này với những thứ kia. – Ddong lên tiếng, chỉ về phía bàn ăn. Hắn muốn rời khỏi đây trước khi cậu tỉnh lại. Mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa nếu nán lại quá lâu. Thời cơ còn nhiều, không cần phải vội. | |
| | |
|